https://janeteukie.wordpress.com/2016/05/09/nghe-thuat-la-anh-trang-lua-doi/
Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối –“Nam Cao”Xin dẫn lời Nam Cao một tẹo dù chẳng biết những gì sắp nói ra đây có phải là những thứ mà ông định truyền tải khi viết câu văn ấy. Dù vậy, là độc giả của ông, thưởng thức những gì chảy xuống từ ngòi bút của ông, tôi thiết nghĩ mình cũng có cái quyền hiểu và cảm nó theo cách riêng.
Sinh nhật tròn 20 tuổi, tôi ngồi trong một cái pub mà tôi chưa từng vào, đợi chờ một chương trình bất chợt xảy đến với tôi vào cái ngày có lẽ là trọng đại mà lần đầu tiên trong đời, tôi thả tuột cho nó trôi tùy ý. Không một cuộc hẹn sẵn, không một kế hoạch. Từ tầng 2, trong ánh đèn mờ mờ, tôi có thể nhìn thấy sân khấu ở phía dưới. Tôi chọn một chiếc bàn tròn cao và trèo lên ghế, lặng lẽ quan sát xung quanh. Phía trước mặt tôi là một buổi trưng bày ảnh mini với những tấm ảnh được gắn theo đường chăng dây điện hình con thuyền. Là tôi của cách đây một năm, có lẽ sẽ cười, cười bởi vì nhìn thấy nụ cười của người khác, của người mà ở một khía cạnh nào đó, thiệt thòi hơn mình. Là tôi của ngày tròn 20 tuổi, tôi chỉ biết lặng lẽ tìm cuốn sổ tay, viết vài dòng cho cái ý tưởng nguệch ngoạc về sự hào nhoáng giả dối của nghệ thuật, của hoạt động tình nguyện. Ở đây có lẽ xin không bàn về sâu cái “hào nhoáng giả dối” của hoạt động tình nguyện. Bởi lẽ ai cũng có khả năng thấy, nếu họ chủ tâm dừng lại một giây và xem xét mình cách nghiêm túc. Đương nhiên, không phải mọi loại hoạt động tình nguyện nào cũng như vậy, nên ai NHỘT thì hẵng GÃI.
Trở lại với cái xa hoa giả tạo của nghệ thuật, nghe có vẻ cao xa, nhưng đơn giản, nó ở trong những bức ảnh mà thôi. Và chúng thì cũng là nghệ thuật. Mà phàm là nghệ thuật thì bao giờ cũng có tính người.
Nghệ thuật từ những điều bình dị trong cuộc sống |
Nghệ thuật phản ánh sức sáng tạo của con người
Trả lờiXóa